Thay lá

THAY LÁ

 

Mấy hôm nay, nhà của Hữu Phúc rất vui vì có cậu Khiêm ở thành phố Hồ Chí Minh về nghỉ hè, thăm gia đình.

Cậu Khiêm dáng cao, có vẻ tinh anh của người làm việc trí óc nhiều. Ánh mắt cậu hiền và nghiêm, nụ cười rộng mở. Mẹ thường nói Hữu Phúc giống cậu. Khi nghe Mẹ nói vậy, có lần Hữu Phúc hỏi Mẹ:

-       Vậy là lúc nhỏ, cậu Khiêm đẹp trai lắm hả Mẹ ?

Mẹ cười. Lần đó, anh Hữu Ân đang cắt tỉa cây hoa giấy trong sân nhà, ngẩng lên nhìn đứa em lém lỉnh, cười cười không nói gì. Mẹ nói:

-       Hữu Ân giống cậu nhiều hơn, ít nói, hay suy nghĩ.

 

Mẹ biết, hay không biết, Hữu Phúc cũng là đứa hay suy nghĩ. Mấy hôm nay, Hữu Phúc nghĩ nhiều đến sự thay đổi là lạ của đứa bạn thân. Bạn ấy tên An Nhiên. Tên thật đẹp, và người trầm lặng như tên. Ba, bốn tháng nay, bạn ấy trở nên khác. Nói nhiều, cười nhiều. Trong lớp học, bạn quay xuống, quay lên, trêu chọc bạn, diễn đạt lời giảng của thầy cô khác đi, để cả lớp cùng cười. Trong giờ nhóm thiếu niên, bạn hát Thánh ca vang hơn, nhịp chân mạnh theo điệu nhạc. Lúc ra về, bạn phóng xe đạp vút lên trước, rồi quay nhìn ra sau, ngoắc tay rủ các bạn đuổi theo. Nhưng thỉnh thoảng, Hữu Phúc kín đáo nhìn bạn, thấy mắt bạn thăm thẳm buồn, cô độc.

 

Chiều hôm qua, cậu Khiêm có khách. Khách là bạn học thời trung học và cả thời đại học của cậu Khiêm. Tốt nghiệp đại học, bạn cậu Khiêm về dạy Anh văn ở trường cấp ba lớn nhất trong tỉnh, cũng là ngôi trường Hữu Phúc đang học. Bạn cậu Khiêm là thầy dạy Anh văn của Hữu Phúc. Thầy Toàn. Thầy Toàn cũng là chú của bạn An Nhiên. Từ hai năm nay, bạn An Nhiên sống với chú vì cha mẹ bạn sống xa nhau, mỗi người một nơi, không đem bạn theo cùng. Cách đây vài tháng , Hữu Phúc nghe anh Ân bảo cha mẹ bạn An Nhiên định ly dị nhau .

 

Buổi chiều yên vắng. Hai anh em Hữu Ân-Hữu Phúc, một người đứng trên thang xếp, một người đứng ngay trên nền sân, đang tỉa bớt những cành hoa giấy vương khá dài, chĩa vào những đường dây điện và điện thoại bên trên, che rợp mấy chậu sứ thấp bên dưới. Cậu Khiêm đứng xem. Cậu nói:

-       Cây hoa giấy nầy, cậu nhớ, lúc cậu còn nhỏ, nó đã rất sum suê. Lá rất xanh…

Hữu Phúc chen ngang:

-       Con rất thích hoa của nó. Hoa trắng và hồng chen kẻ. Bạn con nói cây hoa giấy nhà mình lạ. Hoa trắng hoa hồng giao duyên…

 

Cậu Khiêm nói tiếp:

-       Mỗi năm, cây đều thay lá. Khi đó, hoa rơi rụng trước. Rồi đến lá. Đầy sân. Bà ngoại quét sân ngày ba, bốn lần. Cứ sau mỗi cơn gió, hoa lá lại rơi khắp sân. Lúc hoa rụng, màu sắc vẫn tươi tắn. Nhưng lá đã trở nên vàng úa, khô ran, mới lìa cành. Khi cây hết hoa, hết lá, phơi nhánh khô, cành khô, trông còi cọc, xơ xác…

Hữu Phúc cãi:

-       Nó xơ xác, chứ không còi cọc…Tàn cây rất rộng mà…

Cậu Khiêm cười:

-       Ừ, thì xơ xác chứ không còi cọc. Phúc quan sát nhạy, ghi nhận sắc bén. Nữa lớn chắc làm nhà văn…

Hữu Phúc vói tay cầm chiếc kéo to anh Hữu Ân trao xuống. Hữu Phúc nói:

-       Con muốn như cậu. Dạy học, dịch sách, viết truyện…

Giữa lúc đó, thầy Toàn bước vào. Anh em Hữu Ân-Hữu Phúc chào thầy rồi dẹp thang, quét sân. Lúc mang trà mời thầy Toàn, Hữu Phúc nghe thầy nói:

-       Ông Tâm và bà Hoàng Lan về rồi. Lần nầy ổn, không đi nữa, bỏ ý ly dị.

Cậu Khiêm có vẻ vui:

-       Vậy à ?

Thầy Toàn nói:

-       Cũng nhờ ông !...

Thầy Toàn về rồi, Hữu Phúc kéo anh Hữu Ân ngồi lại, hỏi cậu Khiêm:

-       Ba mẹ của bạn An Nhiên về luôn, không đi nữa, hả cậu ?

Cậu Khiêm gật đầu. Hữu Phúc lại hỏi cậu:

-       Thầy Toàn nói nhờ cậu ?

Cậu Khiêm nhìn Hữu Ân, cười vui:

-       Là nhờ Ân đấy chứ. Có phải nhờ cậu đâu !

Hữu Phúc thắc mắc:

-       Là sao ?

Hữu Ân đứng dậy:

-       Tối anh kể cho nghe…

 

Buổi tối, Hữu Ân mở máy tính, cho Hữu Phúc xem một bức tranh vẽ phác thảo, trắng đen. Bức tranh vẽ một ông và một bà, không còn trẻ, nhưng chưa già, quay lưng vào nhau và đang đi về hai hướng khác nhau. Từ lưng áo rất thanh lịch của hai người, có hai luồng lốc xoáy nhỏ đẩy nhau và đẩy một cậu thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi xoáy dần qua một tán cây khô, tàn rộng. Cậu thiếu niên một tay che mắt, như để chắn gió, một tay với về phía người phụ nữ - có lẽ là mẹ , đôi mắt mở to, khoắc khoải, mong đợi hướng về phía người đàn ông - có lẽ là cha. Bàn tay che gió bất lực và tia nhìn xoáy lòng người với nét thảng thốt trẻ thơ. Đôi cánh tay gầy và đôi mắt đau khổ làm cho người ngắm bức tranh không thể rời mắt.

Hữu Phúc cũng không thể rời mắt. Cậu bồi hồi, xúc động. Yên lặng một lúc, Hữu Phúc hỏi:

-       Vậy là anh gởi bức tranh nầy cho ba mẹ của bạn An Nhiên hả ?

-       Anh không gởi. Cậu Khiêm gởi.

-       Tên bức tranh là gì ?

-       Thay lá.

Hữu Phúc ngắm lại bức tranh:

-       Không thấy lá…

-       Thì chưa thấy lá. Vì gió còn xoáy và hai người lớn còn quay lưng lại với nhau. Cây chưa nẩy lộc non…

Hữu Phúc nhớ lại:

-       Trước đây, cậu Khiêm có thuyết trình cho thiếu niên, cũng đề tài “Thay lá”. Cậu có nói theo từng bước trưởng thành, thiếu niên sẽ có những khoảng thời gian mà tâm tư, vóc dáng thay đổi, lắm lúc xác xơ, khó coi, nhưng ơn Chúa rất lớn, sau lúc xác xơ là lúc cây nhú lại mầm xanh, lá non, xanh tốt, rậm rạp…

Hữu Ân cũng nhớ lại:

-       Khi đó, cậu Khiêm có nói lá rụng là do sức sống định kỳ trong cây biến đổi mà cũng do gió sớm, gió chiều…

Hữu Phúc hỏi anh:

-       Bạn An Nhiên có thấy bức tranh nầy chưa ?

-       Chưa. Anh định sẽ gởi…

Có tiếng động ở cửa phòng. Anh em Hữu Ân-Hữu Phúc quay lại nhìn. Một cậu bé độ sáu, bảy tuổi mũm mĩm, xinh xắn, mái tóc xoăn xoăn, đôi mắt to, đôi má đầy, hồng hào và khỏe mạnh. Cậu bé cầm một vật nho nhỏ, trong tay:

-       Anh Ân anh Phúc, răng em rụng nè…

Cậu bé đưa ra chiếc răng rụng và há miệng cho hai anh xem chỗ răng khuyết. Hữu Phúc cười:

-       Thôi rồi, bé Tâm phải chịu xấu trai lâu lâu, cho đến khi răng mới mọc ra.

 

Hữu Tâm là em út của hai anh Hữu Ân-Hữu Phúc. Khi cậu bé há miệng cho hai anh xem chỗ răng khuyết , Hữu Phúc thấy chỗ răng khuyết trước đây của bé đã mọc lên một nụ răng trắng, xinh xắn, còn ở chỗ răng khuyết lần này có vương chút máu .

Hữu Phúc định tìm gòn chậm máu cho em . Hữu Ân ngăn lại :

       -   Khỏi , đừng chậm gòn . Lỡ có vi khuẩn , lấy nước muối cho em súc miệng …

 

 

                                                                                                                                    Chiêu Minh

 

 

Các bài khác :: Trên Ghế Đá Bờ Hồ Gươm
:: Vượt lên số phận
:: Một thảm kịch mà người vợ không thể quên
:: Dưới thềm
:: Con gái của tiểu mục sư

Liên hệ

Hội Thánh Baptist Công Bình 380/383 Phạm văn Hai P.5 Q. TB. TPHCM (ĐT: 38454061) Giờ nhóm CN: Sáng 8 giờ Chiều 6 giờ 30. Quản nhiệm Hội Thánh MS. Nguyễn Quốc Thịnh. ĐT: 38454061. Chủ nhiệm Mục vụ: MS. Nguyễn Quốc Dũng. ĐTDĐ 0938615997



Câu gốc hôm nay

“Vì vậy, Ngài phán rằng sẽ diệt chúng nó đi; Nhưng Môi-se, là kẻ Ngài chọn, đứng nơi triệt hạ trước mặt Ngài, đặng can gián cơn giận Ngài, e Ngài hủy diệt họ chăng.”. Thi Thiên 106: 23.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


» gửi email cho chúng tôi » xem thêm các hình ảnh khác » gửi câu hỏi cho chúng tôi