Dâng của lễ sống đẹp lòng Chúa

Hội Nữ Truyền Giáo Mary (The Evangelical Sisterhood of Mary) cũng đã từng có một kinh nghiệm tương tự. Mẹ Basilea Schlink là người sáng lập chức vụ này, là chức vụ được bắt đầu tại Đức trong những ngày đen tối sau thế chiến II. Các chị em thuộc trường Mary vẫn duy trì các cộng đồng tôn giáo chú trọng đến một đời sống thờ phượng Chúa, tin cậy Ngài lo liệu những nhu cầu hằng ngày của họ. Với một nhóm các Tu sĩ Tin lành, phần lớn còn non trẻ, họ đã mua được bất động sản đầu tiên cho mình tại Darmstadt. Những người nữ này đã học biết cách tự xây lấy khu nhà của họ. Họ tin cậy Chúa về khoản thu nhập để xây dựng dần dần: trước hết là một nhà nguyện, rồi sau đó đến các khu nhà khác để làm trung tâm dưỡng linh giúp các vị khách từ mọi giáo phái có thể đến tìm kiếm Chúa.


Tuy nhiên, có một miếng đất nhỏ có hình dạng kỳ dị nằm kế bên khu đất của họ. Các chị em nữ tu bắt đầu tin chắc rằng bằng sự cầu nguyện, người ta phải bán miếng đất ấy để làm một nơi Hội Thảo về Chúa Jesus. Họ đã mua được tất cả những mảnh đất cần thiết khác nhưng chỉ trừ có miếng đất này.


Mảnh đất đó thuộc về một phụ nữ cao tuổi, bà ta từ chối bán hoặc đổi nó cho bất cứ miếng đất nào khác. Bà ta nhất mực cho rằng dầu hoàn cảnh nào con người cũng không được bỏ những gì cha mẹ để lại.


Lần nọ,
nữ tu Eulalia đi đến nhà của người phụ nữ cao tuổi này, hy vọng thuyết phục được bà ta. Bà cụ không có nhà, nhưng có người cháu của bà. Anh ta đưa vị nữ tu vào gian phòng của bà dì mình. Chỉ cần nhìn qua là nữ tu này biết rằng bao lâu bà cụ còn sống bà sẽ không bao giờ chịu bỏ đi bất cứ một thứ gì mình sở hữu. Căn phòng đầy chật đồ đạc, nhiều hơn số đồ đạc mà bất cứ một con người nào có thể dùng, hoặc thậm chí có thể giữ được. Đồ đạc đủ để trang hoàng cho cả tòa nhà lớn đều nằm trong gian phòng đó. Hầu hết đều đã ọp ẹp. Sau đó người cháu cho vị nữ tu xem chiếc thang mà bà dì của cậu thường dùng để leo vào giường, chiếc giường của bà là một chồng nệm được thừa hưởng từ các vị tổ tiên, cái này chồng trên cái kia. Rõ ràng bà cụ này không hề bỏ đi một thứ đồ đạc nào trong số bà đã thừa kế.


Khi
nữ tu Eulalia thuật lại điều đã thấy, các nữ tu khác trong trường Mary quyết định rằng bất cứ người nào quá bị ràng buộc vào những thứ thuộc về thế giới này, cách duy nhất để giải phóng người ấy là sự cầu nguyện sốt sắng, sự cảm thông sâu sắc và không ngưng nghỉ. Lý do của trận chiến này không phải là mảnh đất để xây dựng một căn nhà thờ phượng. Nhưng là một linh hồn bị cột trói. Họ quyết định kiêng ăn, nhớ lời Chúa Jêsus phán, "Những thứ quỷ này nếu không cầu nguyện và không kiêng ăn thì chẳng trừ nó được" (Mat Mt 17:21). Để thêm vào việc kiêng các thức ăn, họ còn kiêng ăn theo một cách khác, là từ bỏ một số điều có liên hệ mật thiết với tình trạng nô lệ của bà cụ.


Các chị em trong dòng tu Mary đều sẵn sàng sống rất giản dị. Họ không có nhiều tiền, và không có bất cứ những tài sản riêng nào. Nhưng mỗi chị em đều tìm kiếm Chúa, cầu xin Ngài tỏ cho mình nếu như có bất cứ một tinh thần chất chứa nào như vậy trong chính mình, tức là có sự yêu mến gắn bó nào lớn hơn là sự gắn bó với Chúa Jesus chăng.


Sự yêu mến của người này có thể là một chiếc thập tự nhỏ bằng gỗ, với người kia là một tấm bưu thiếp có hình ảnh đẹp... trị giá tiền bạc của nó không phải là điều quan trọng, nhưng quan trọng là thái độ phụ thuộc của chúng ta đối với vật ấy. Sau "tuần lễ đầu phục", một phái viên trong vòng các chị em đến viếng thăm bà cụ hàng xóm một lần nữa.


Người chị em không thể tin ở tai mình khi bà cụ bảo "Tôi không tiếc miếng đất lắm, nhưng tôi tiếc mấy cây mận. Tôi thật không muốn phải mất mấy cây mận đó!". Bà cụ nói bà sẵn sàng bán miếng đất lẻ loi nầy cho họ, nhưng rồi bà lại nhớ tiếc mấy cây mận trên mảnh đất ấy. Đức Chúa Trời đã làm một phép lạ.
Họ bèn thảo một cam kết cho việc bán đất, quy định rằng mọi vật ở trên các cây mận đều thuộc về bà cụ. Và rồi sau đó, hàng năm họ đều gởi tất cả số mận đến cho bà cho đến khi bà qua đời.


Satan đang kiểm soát của cải mà đúng ra chúng thuộc về Đức Chúa Trời. Cuộc chiến mạnh mẽ nhất của chúng ta nhằm chống lại hắn sẽ xảy đến khi chúng ta đầu phục Chúa và vâng lời, chứ không phải của lễ
. (I Sam 15:22). Sự vâng lời của chúng ta thường sẽ mang ý nghĩa như một của dâng.

 

Một câu chuyện thật về một bà góa nghèo, bà ta thật căm phẫn khi phát hiện được sự tiêu xài phung phí của một người hầu việc Chúa, là người bà đã dâng cho. Bà ta nói "Thử nghĩ mà xem, tôi đã chẳng ăn gì ngoài bắp nổ suốt một tuần lễ để dâng số tiền mua thức ăn của mình cho vị mục sư đó!"

 

                                                                                                       Sưu tầm Internet

   Trích trong tác phẩm: "Dám Sống Trên Bờ Vực"

       Tác giả: Loren Cunningham & Janice Rogers



Các bài khác :: Bill Gates
:: Tôi dễ dàng hơn cậu một chút
:: Câu chuyện lịch sử Thánh Ca Đêm Yên Lặng
:: Tỷ phú thời nay & Alexander Đại Đế thời xưa
:: Tâm Hồn Trong Sạch

Liên hệ

Hội Thánh Baptist Công Bình 380/383 Phạm văn Hai P.5 Q. TB. TPHCM (ĐT: 38454061) Giờ nhóm CN: Sáng 8 giờ Chiều 6 giờ 30. Quản nhiệm Hội Thánh MS. Nguyễn Quốc Thịnh. ĐT: 38454061. Chủ nhiệm Mục vụ: MS. Nguyễn Quốc Dũng. ĐTDĐ 0938615997



Câu gốc hôm nay

“Vì vậy, Ngài phán rằng sẽ diệt chúng nó đi; Nhưng Môi-se, là kẻ Ngài chọn, đứng nơi triệt hạ trước mặt Ngài, đặng can gián cơn giận Ngài, e Ngài hủy diệt họ chăng.”. Thi Thiên 106: 23.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


» gửi email cho chúng tôi » xem thêm các hình ảnh khác » gửi câu hỏi cho chúng tôi