Một gia đình giàu trong Hội Thánh

Eddie Ogan


Tôi sẽ không bao giờ quên lễ Phục Sinh năm 1946. Lúc ấy tôi 14 tuổi,  em gái nhỏ của tôi là Ocy 12 tuổi, và chị lớn của tôi Darlene 16 tuổi. Chúng tôi sống ở nhà với mẹ của chúng tôi, và bốn người chúng tôi không biết phải làm những điều gì. Cha tôi đã qua đời năm năm trước, để lại mẹ với bảy đứa con nhỏ đang học hành và không có tiền.


Vào năm 1946 những người chị tôi đã lấy chồngnhữngngười  anh của tôi đã ra riêng. Một tháng trước lễ Phục Sinh mục sư của nhà thờ của chúng tôi thông báo rằng Lễ Phục Sinh có dâng hiến đặc biệt để giúp cho một gia đình nghèo. Ông yêu cầu tất cả mọi người nên để dành tiềndâng hiến cho việc này.


Khi chúng tôi về nhà, chúng tôi bàn những điều chúng tôi có thể làm. Chúng tôi quyết định mua 50 kg khoai tây để ăn trong tháng. Điều này sẽ giúp chúng tôi tiết kiệm được 20 đô la tiền thực phẩm của chúng tôi để có thể dâng hiến. Chúng tôi nghĩ rằng  tắt bớt đèn điện càng nhiều càng tốt và không nghe đài phát thanh, chúng tôi sẽ tiết kiệm tiền điện tháng đó để có số tiền giúp cho người nghèo. Darlene nhận làm việc nhà lau chùi cho nhiều nhà thuê hơn tháng trước, và cả hai chúng tôi trông trẻ cho tất cả mọi người vào giờ rảnh rỗi. Chúng tôi dùng 15 xu mua những vòng vải đủ để làm ba bộ nhắc nồi sau đó bán với giá 1 đô la. Chúng tôi đã kiếm được 20 đô la từ những bộ nhắc nồi. Tháng đó là một trong những tháng đẹp nhất của chúng tôi.


Mỗi ngày, chúng tôi tính tiền để xem chúng tôi đã tiết kiệm được bao nhiêu. Vào ban đêm chúng tôi ngồi trong bóng tối và nói chuyện về các gia đình nghèo, làm sao nhà thờ sẽ cung cấp cho họ có ít tiền để sống. Trong nhà thờ chúng tôi đã có khoảng 80 tín hữu, như thế bất cứ số tiền chúng tôi có để dâng hiến có lẽ tiền dâng cho việc này sẽ nhiều hơn gấp 20 lần. Vào mỗi Chủ nhật mục sư đã nhắc nhở tất cả mọi người nhớ để dành tiết kiệm cho việc dâng hiến này.


Một ngày trước lễ Phục sinh, tôi đi đến cửa hàng tạp hóa và nhờ người quản lý đổi cho chúng tôi ba giấy 20 đô la và một giấy 10 đô la cho chẵn. Chúng tôi chạy nhanh về nhà đưa cho mẹ Darlene xem. Chúng tôi chưa bao giờ có nhiều tiền như thế trước đó. Đêm đó chúng tôi quá vui mừng không thể chợp mắt được. Chúng tôi không quan tâm đến việc sẽ không có quần áo mới cho lễ Phục Sinh, chúng tôi có 70 đô la cho việc dâng hiến.


Vào sáng Chủ nhật, mưa rơi tầm tả chúng tôi không thể chờ đợi trời tạnh để đi nhà thờ!. Chúng tôi không có dù mà nhà thờ cách xa nhà của chúng tôi cả dặm.  Nhưng dầu cho bị mưa ướt điều đó không quan trọng với chúng tôi. Darlene lót bìa cứng trong đôi giày của mình. Miếng các tông rơi ra ngoài, và chân của cô bị ướt. Nhưng chúng tôi tự hào đã đến nhà thờ. Tôi nghe một số thanh thiếu niên nói về Smith, các cô gái cho những bộ váy cũ của họ. Tôi nhìn thấy họ mặc những bộ quần áo mới giàu.


Giờ dâng hiến bắt đầu, chúng tôi ngồi trên hàng thứ hai từ phía trước. Mẹ cầm trong tay tờ 10 đô lachúng tôi những đứa trẻ mỗi đứa cầm tờ 20 đô la bỏ vào thùng dâng hiến.

 

Tan giờ nhóm chúng tôi đi bộ về nhà, chúng tôi ca hát suốt trên đường đi. Vào bữa ăn trưa mẹ đã có một bất ngờ đối với chúng tôi. đã mua một tá trứng, và chúng tôi đã luộc trứng Phục Sinh ăn với khoai tây chiên! Cuối giờ chiều, Ông mục sư lái xe của ông đến trước nhà chúng tôi. Mẹ đi ra cửa nói chuyện với ông một lát, sau đó đã trở vào trên tay cầm một phong bì. Chúng tôi hỏi đó là gì, nhưng bà không trả lời. mở phong bì và lôi ra một cọc tiền. Có ba tờ 20 đô, một tờ 10 đô và 17 tờ một đô la. Mẹ đ tiền trở lại vào phong bì. Chúng tôi không nói chuyện, chỉ ngồi và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Chúng tôi đã rơi từ cảm giác như triệu phú trở thành người nghèo kiết xác. Chúng tôi trẻ em đã có một cuộc sống hạnh phúc mà chúng tôi cảm thấy xót thương cho những ai không có cha mẹ ngôi nhà đầy đủ của anh chị em, ngoài ra có nhiều trẻ em khác đến chơi liên tục. Chúng tôi nghĩ rằng mình được niềm vui chia sẻ tiền bạc và giúp đỡ cho dầu chúng tôi chỉ còn có chút đĩnh để dùng qua ngày. Nhà chúng tôi có hai con dao nhưng chúng tôi có thể chia cho bất cứ ai cần. Tôi biết nhà chúng tôi không có nhiều thứ mà người khác có, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi thiếu thốn.


Ngày Phục Sinh hôm ấy, tôi phát hiện ra chúng tôi là người nghèo. Ông mục sư đã mang lại cho chúng tôi tiền dành cho gia đình nghèo, vì vậy chúng tôi phải là người nghèo. Tôi không thích là người nghèo. Tôi nhìn vào quần áođôi giày mòn rách mà cảm thấy quá xấu hổ - Thậm chí tôi không muốn quay trở lại nhà thờ. Tất cả mọi người trong nhà thờ có thể đã biết chúng tôi nghèo!


Tôi nghĩ đến trường lớp. Tôi đang học trung học cơ sởđứng hạng nhất trên 100 học sinh. Tôi tự hỏi nếu các học sinh trong trường học biết chúng tôi nghèo. Tôi quyết định tôi sẽ bỏ học sau khi xong lớp tám. Đó là tất cả các qui luật tôi đặt ra vào lúc ấy. Chúng tôi ngồi im lặng trong một thời gian rất lâu. Sau đó trời  tối chúng tôi đi ng. Suốt tuần lễ đó, những chị em chúng tôi đi học và trở về nhà, không ai nói với ai điều gì. Cuối ngày thứ bảy, mẹ yêu cầu chúng tôi muốn làm với số tiền này. Người nghèo làm gì với tiền bạc? Chúng tôi không biết. Chúng tôi không bao giờ biết chúng tôi nghèo. Chúng tôi không muốn đi nhà thờ vào ngày Chủ nhật, nhưng Mẹ bắt buộc chúng tôi phải đi. Mặc dù đó là một ngày đẹp trời, chúng tôi không hề mở miệng trên đường đi.


Mẹ bắt đầu hát, nhưng không ai tham gia nên chỉ hát một câu. Tại nhà thờ, chúng tôi nghe một người truyền giáo đang nói trên tòa giảng. Ông đã nói về nhà thờ ở châu Phi xây xong nhưng tòa nhà gạch phơi mình dưới ánh mặt trời vì chưa có mái che, họ cần tiền để lợp mái nhà. Ông nói chỉ 100 đô la có thể làm được mái nhà cho nhà thờ này. Mục sư quản nhiệm nói: "Chúng ta không thể hy sinh tất cả để giúp đỡ những người nghèo?" Chúng tôi nhìn nhau và mĩm cười lần đầu tiên trong  tuần.


Mẹ thò tay vào ví của mình và lấy ra chiếc phong bì. đưa cho Darlene. Darlene đưa nó cho tôi, và tôi đưa nó cho Ocy. Ocy đặt nó lên bàn dâng hiến. Kết thúc buổi lạc quyên, Mục sư thông báo rằng còn thiếu một ít là đủ 100 đô la. Nhà truyền giáo rất thích thú. Ông đã không mong đợi một một sự dâng hiến lớn từ nhà thờ nhỏ như thế này. Ông nói, "Các vị phải là những người giàu có trong nhà thờ này."

Đột nhiên, điều đó xảy ra chúng tôi! Chúng tôi đã dâng 87 đô la dầu chưa đủ 100 đô la. Chúng tôi là những gia đình giàu có trong nhà thờ! Không phải là nhà truyền giáo nói như thế sao? Từ ngày đó tôi không bao giờ nghèo trở lại. Tôi luôn luôn nhớ tôi giàu như thế nào bởi vì tôi có Chúa Giê Su!

 

                                                                                              Sưu tầm từ Internet


 

Các bài khác :: Bill Gates
:: Tôi dễ dàng hơn cậu một chút
:: Câu chuyện lịch sử Thánh Ca Đêm Yên Lặng
:: Tỷ phú thời nay & Alexander Đại Đế thời xưa
:: Tâm Hồn Trong Sạch

Liên hệ

Hội Thánh Baptist Công Bình 380/383 Phạm văn Hai P.5 Q. TB. TPHCM (ĐT: 38454061) Giờ nhóm CN: Sáng 8 giờ Chiều 6 giờ 30. Quản nhiệm Hội Thánh MS. Nguyễn Quốc Thịnh. ĐT: 38454061. Chủ nhiệm Mục vụ: MS. Nguyễn Quốc Dũng. ĐTDĐ 0938615997



Câu gốc hôm nay

“Vì vậy, Ngài phán rằng sẽ diệt chúng nó đi; Nhưng Môi-se, là kẻ Ngài chọn, đứng nơi triệt hạ trước mặt Ngài, đặng can gián cơn giận Ngài, e Ngài hủy diệt họ chăng.”. Thi Thiên 106: 23.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


» gửi email cho chúng tôi » xem thêm các hình ảnh khác » gửi câu hỏi cho chúng tôi