Ngày 24-1-2011
NHỚ
Trên chuyến đi mới đây đến Luân đôn, tôi để ý thấy một ngôi nhà thờ nhỏ nằm yên tĩnh giữa những toà nhà chọc trời, rộn ràng trong khu vực tài chính của Luân đôn. Cánh cửa không khoá, và tôi mạo hiểm bước vào ngôi nhà thờ không mấy sáng sủa, với toà giảng trên cao cùng mấy hàng ghế. Trên bức tường bên trái là tấm bảng tôi nhìn thấy, một vật biếu tặng cho vị Mục sư tiền nhiệm của Hội thánh, hài cốt của ông được chôn cất bên dưới chân tôi trong tầng hầm của nhà thờ. Tôi đọc lớn tiếng mấy hàng chữ, giọng đọc mạnh khoẻ của tôi dội vào các bức tường bằng đá: “John Newton, Mục sư, từng sống phóng đãng, không theo đạo, tôi tớ của hàng nô lệ ở châu Phi, được biệt riêng, được phục hồi, được tha thứ, và được chỉ định rao giảng đức tin mà ông đã hoạt động lâu dài để phá diệt”.
Là một thanh niên, Newton là một thuỷ thủ và là nhà buôn nô lệ, môi miệng ông là một cái ổ bẩn thỉu chuyên phạm thượng, và là người tự cứu mình ra khỏi những nữ nô mà ông đã chuyên chở đi. Nhưng ông cũng là một lính đào ngũ, bị Hải quân Anh truy bắt, ông đã sống chui rúc làm nô dịch cho một người đờn bà có tánh dâm đãng, bà ta là một nô lệ ở châu Phi.
Từ hoàn cảnh như thế mà ông đã được cứu. Và ông đã trở thành một trong những nhà truyền đạo lỗi lạc nhất của Anh quốc, tác giả của bài thánh ca rất hay có đề tựa là Ân điển kỳ diệu [Amazing Grace].
Khi ông bước vào chức vụ, ông đã cho in Phục truyền luật lệ ký 15.15 bằng những hàng chữ đậm trên một tấm bảng và gắn chặt vào bức tường đối ngang chỗ có đèn sáng, và trước ánh sáng của câu nầy ông đã ngồi soạn từng bài giảng một: “Hãy nhớ rằng mình đã làm tôi mọi trong xứ Ê-díp-tô, và Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã chuộc ngươi; bởi cớ ấy, ngày nay ta truyền cho ngươi làm các điều nầy”.
Khi trở về già, lúc tâm trí ông bắt đầu suy kém đi, ông nói với người bạn của mình là William Jay: “Trí nhớ tôi gần như không còn nữa; nhưng tôi nhớ hai việc, tôi là một tội nhân và Đấng Christ là Cứu Chúa vĩ đại”.
Chúa đã phán: “Hãy nhớ rằng…”.
Newton nói: “Tôi nhớ chứ! Tôi từng bị hư mất, nhưng giờ đây tôi đã được tìm gặp, tôi đã mù mà bây giờ lại sáng”.
“Hãy nhớ rằng mình đã làm tôi mọi trong xú Êdíptô, và Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi đã chuộc ngươi…” (Phục truyền luật lệ ký 15.15)
Các bài khác
:: Trên Ghế Đá Bờ Hồ Gươm
:: Vượt lên số phận
:: Một thảm kịch mà người vợ không thể quên
:: Thay lá
:: Dưới thềm
|
|