Người Khách Lạ Đêm Giáng Sinh
Tác giả: Dr.Michael H. Yeager (Nov 23, 2015)
Người đàn ông lớn tuổi ngồi vào khu nhà bếp của cửa hàng vào một đêm Giáng sinh lạnh lẽo. Ông đã không đi đâu trong suốt những năm kể từ sau khi vợ ông qua đời. Hôm nay cũng như một ngày bình thường nữa của ông ta, thực sự ông không ghét Giáng sinh, chỉ vì ông không thể tìm thấy một lý do nào để ăn mừng, Ông ngồi đó nhìn tuyết rơi khi đã gần đến những giờ phút cuối cùng của đêm Giáng Sinh và suy ngẫm về tất cả những gì xảy ra với cuộc đời ông thì cánh cửa bật mở ra và một người đàn ông vô gia cư bước vào.
Thay vì đuổi người đàn ông đó ra ngòai, George Già, khách hàng đều gọi ông bằng tên đó, gọi người đàn ông lạ mặt đến và ngồi bên lò sưởi ấm áp. Người lạ mặt nói "Cảm ơn, nhưng tôi không có ý làm phiền,". "Tôi thấy ông bận rộn quá, tôi muốn đi khỏi đây." George nói "Ông không nên đi khi chưa có một cái gì đó trong bụng của ông".
Ông quay lại và xoay rộng miệng một cái ly giữ nhiệt và đưa nó cho người đàn ông lạ mặt. Ông nói "Trong đó có cà phê, nó không nhiều, nhưng nó thực sự nóng và ngon. Tôi đã xay và pha chế nó. Khi anh làm xong việc, có cà phê đó và anh sẽ uống nó rất ngon”
Ngay lúc đó ông nghe thấy "ding" của chiếc chuông tại con đường cho xe vào quán. George nói "Xin lỗi, tôi quay lại ngay,". Ở ngay lối vào là một chiếc xe Chevy cũ đời năm 53. Hơi nước bắn tung tóe khắp phía mặt trước xe. Người lái xe hoảng sợ. "Xin ông giúp tôi!" người lái xe nói với một giọng Tây Ban Nha: "Vợ tôi mang thai sắp sinh nhưng xe của tôi lại bị hỏng." George mở mui xe. Thật tệ... “Lốc máy” xe đã nứt vì quá lạnh, chiếc xe đã chết máy. Khi ông ấy quay lại George nói "Anh không thể đi với điều kiện chiếc xe thế này,"
"Thưa ông, xin ông hãy giúp đỡ ..." Cánh cửa quán đóng lại sau lưng George khi ông bước vào bên trong. Ông đi đến bức tường của phòng mình, ở đó có chứa dụng cụ của chiếc xe tải cũ của ông, và đi trở lại bên ngoài. Ông đi vòng quanh quán, mở gara xe, khởi động chiếc xe tải và thử lái xe đi xung quanh trong khi hai vợ chồng người Tây Ban Nha vẫn ngồi đợi. "Đây, hãy lấy xe của tôi mà đi," ông nói sau khi xem lại xong. "Chẳng phải cô ấy sẽ mang đến cho anh điều kỳ diệu nhất mà anh chưa từng có sao, hãy đưa cô ấy đi đến bệnh viện phụ sản thật nhanh nhé!”
George giúp đưa người phụ nữ vào trong xe tải và chiếc xe phóng đi thật nhanh trong đêm tối. Ông quay lại và đi vào bên trong quán của mình. "Thật tuyệt vì chiếc xe tải vẫn còn sử dụng được mà lốp xe đã từng bị bắn. Đó là chiếc xe tải cũ nhưng giờ nó đã có người chủ mới." George nghĩ rằng ông sẽ trở lại nói chuyện với người đàn ông lạ mặt, nhưng người đàn ông lạ mặt không còn ở đó nữa. Ly giữ nhiệt trống rỗng vẫn ở trên bàn cùng với tách cà phê đã uống xong để bên canh. "Vâng, ít nhất ông ấy cũng có một cái gì đó trong bụng mình," George nghĩ.
George đi lại bên ngoài để xem chiếc Chevy cũ có thể khởi động được không. Nó trông củ kỹ nhưng vẫn khởi động được một cách khó nhọc. Ông kéo nó vào gara, nơi để chiếc xe tải cũ của ông. Ông nghĩ rằng ông sẽ sửa chữa nó để có thể sử dụng nó được. Đêm Giáng sinh có nghĩa là không có khách hàng và ông có thể làm việc của mình. Ông phát hiện ra “Lốc máy” đã không bị nứt, nó chỉ bị bung ra phía dưới bộ tản nhiệt. "Ô! mình có thể khắc phục điều này," ông tự nhủ. Vì vậy, ông thay cái mới vào. "Những lốp xe này có thể sử dụng qua mùa đông" Ông nghĩ vậy rồi thay bằng những lốp xe lâu nay đã không sử dụng từ khi vợ ông qua đời - nó dường như còn rất mới.
Trong khi ông đang làm việc, ông nghe thấy tiếng súng nổ. Ông chạy ra ngoài và thấy bên cạnh một chiếc xe cảnh sát là một viên cảnh sát đang nằm trên tuyết lạnh. Máu chảy ra từ vai trái, viên cảnh sát rên lên, "Xin hãy giúp tôi." George đỡ giúp viên cảnh sát vào bên trong và nhớ lại khóa đào tạo như một y sĩ mà ông đã được huấn luyện trong quân đội. Ông biết vết thương cần được chăm sóc. "Hãy nhấn thật chặt vào vết thương để cầm máu," ông nghĩ. Các nhân viên tại quán sáng nay đã giặt sạch các khăn ăn của quán và ông sử dụng các khăn đó thay thế băng quấn để cầm máu vết thương. "Người ta nói băng quấn có thể hàn gắn tất cả mọi vết thương" ông nói, cố gắng để làm cho viên cảnh sát cảm thấy bớt lo lắng.
"Phải có cái gì đó để giảm đau," George nghĩ. Tất cả những gì ông có là những viên thuốc ông sử dụng làm giảm đau cho lưng của ông. "Phải dùng thôi" Ông rót nước và đưa cho cảnh sát những viên thuốc. "Anh cố gắng lên, tôi sẽ giúp anh gọi xe cứu thương." Chiếc điện thoại ở quán đã không còn sử dụng được "Có thể tôi sẽ liên lạc được với người của anh qua điện đàm trong xe của anh." Ông đi ra ngoài xe nhận thấy đạn đã bắn vào bảng điều khiển và phá hủy radio liên lạc của xe viên cảnh sát.
Ông quay trở lại gặp viên cảnh sát bây giờ đã ngồi lên. Viên cảnh sát nói "Cảm ơn, ông cứ để tôi ở đây. Tên bắn tôi vẫn còn đang lẩn quẩn trong khu vực này.” George ngồi xuống bên cạnh viên cảnh sát, "Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi một người bị thương khi còn trong quân đội và tôi cũng sẽ không để lại anh một mình bây giờ." George kéo miếng băng ra để kiểm tra xem vết thương còn chảy máu không. "Có vẻ tệ hơn so với suy nghĩ, viên đạn đi xuyên qua vai. Nhưng vẫn còn tốt hơn nếu nó đi thẳng vào tim hay chỗ nào khác, nếu như thế thì giờ này anh sẽ không còn ở đây”.
George đứng dậy và rót đầy tách cà phê, ông hỏi.. "Làm thế nào anh uống được đây?" Viên cảnh sát trả lời "Tôi không dùng được rồi, ồ đây là quán tuyệt nhất trong thành phố có thức uống này. Nhưng tệ quá không có bánh rán." viên cảnh sát vừa cười và vừa nhăn mặt đau đớn.
Cánh cửa quán chợt mở tung. Một người thanh niên trẻ tuổi với một khẩu súng trong tay xông vào. "Hãy đưa tất cả tiền mặt trong tủ của ông cho tôi! Làm ngay đi!" người thanh niên hét lên. Bàn tay anh ta run rẩy và George có thể nói rằng ông chưa bao giờ thấy điều gì như thế này trước đây.
"Đó là tên đã bắn tôi!" viên cảnh sát kêu lên.
"Chàng trai, tại sao anh làm thế?" George hỏi "Anh phải bỏ khẩu súng xuống đi người khác có thể bị thương vì nó đấy”
Người thanh niên trẻ tuổi hét lên "Im đi ông già hoặc là tôi sẽ bắn ông đấy. Đưa tiền cho tôi ngay!"
Viên cảnh sát cố tìm khẩu súng của mình nhưng George nói: "Thôi đi, đêm nay đã quá đủ rồi”
Ông chuyển sự chú ý của mình sang người thanh niên trẻ tuổi. "Chàng trai, đêm nay là đêm Giáng sinh. Nếu anh cần tiền thì nó đây. Nó không nhiều nhưng đó là tất cả những gì tôi có được. Bây giờ hãy cất khẩu súng đi."
George lấy 150 đô la trong túi ra và đưa cho người thanh niên, cùng lúc ông nhanh tay chộp lấy nòng súng và tước lấy nó. Người thanh niên bị lấy mất súng liền quỳ xuống và bắt đầu khóc. "Tôi không phải là người xấu. Tất cả những gì tôi muốn là có được tiền để mua gì đó cho vợ và con trai của tôi nhân ngày lễ Giáng Sinh," anh ta tiếp tục. "Tôi đã bị mất việc làm, tôi phải trả tiền thuê nhà, xe của tôi cũng đã bị tịch thu trong tuần trước rồi."
George trao súng cho viên cảnh sát và nói "Chàng trai, tất cả chúng ta đều có lúc túng quẫn. Đôi khi cuộc sống gặp rất nhiều khó khăn thử thách nhưng chúng ta đã cố gắng hết sức để làm những gì có thể”
Ông đỡ chàng thanh niên đứng lên và chỉ cho anh ta ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với viên cảnh sát. "Đôi khi chúng ta làm những điều ngu ngốc." George đưa cho chàng thanh niên một tách cà phê. "Những hành động ngu ngốc là một trong những điều mà con người chúng ta không thể tránh khỏi. Anh xông vào quán của tôi với một khẩu súng không phải là điều anh muốn làm. Bây giờ hãy ngồi xuống và thưởng thức sự ấm áp, hãy để chúng tôi sẽ dàn xếp chuyện này."
Người thanh niên đã ngừng khóc. Anh nhìn về phía viên cảnh sát. "Xin lỗi vì tôi đã bắn anh. Tôi không cố ý." Viên cảnh sát nói "Anh im miệng và uống cà phê đi". George có thể nghe thấy âm thanh của tiếng còi báo động bên ngoài. Một chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương đã đến và dừng lại trước cửa quán. Hai cảnh sát bước qua cánh cửa, "Này Chuck, anh ổn chứ?" một trong những cảnh sát hỏi viên sĩ quan bị thương.
"Không tệ, vì hắn đã mất một viên đạn khi bắn tôi. Làm sao các anh tìm thấy tôi?"
"Định vị GPS trong xe. Đó là cái tốt nhất hiên giờ vẫn còn họat động trên xe của anh. Ai bắn anh thế?" các cảnh sát khác hỏi khi họ đến gần người thanh niên trẻ tuổi.
Chuck trả lời "Tôi không biết. Hắn ta chạy vào bóng tối. Hắn bỏ súng và bỏ chạy sau khi bắn tôi”
George và người thanh niên trẻ tuổi nhìn nhau có vẻ bối rối.
"Anh chàng đó làm việc ở đây hả?" viên cảnh sát bị thương tiếp tục. "Đúng," George nói, "tôi thuê anh ấy sáng nay. Anh ấy bị mất việc của mình."
Các y tá cứu thương bước vào và nâng Chuck lên cáng. Người thanh niên cúi xuống cảnh sát bị thương và thì thầm, "Tại sao?"
Chuck vừa nói, "Giáng Sinh vui vẻ anh bạn ... và anh cũng thế, George, và cảm ơn vì tất cả mọi thứ."
"Vâng, có vẻ như anh đã có một cái nhìn thông suốt cho chuyện đã xảy ra ở đây. Điều đó có thể sẽ giúp anh giải quyết tôt một số vấn đề của mình."
George đã đi vào phòng và trở lại với một chiếc hộp trên tay. Ông lấy ra một hộp nhẫn. "Đây, một cái gì đó cho người phụ nữ nhỏ bé của anh. Tôi không nghĩ rằng Martha sẽ cần nó. Cô ấy cho biết nó sẽ có ích một ngày nào đó."
Người thanh niên nhìn vào bên trong hộp và thấy chiếc nhẫn kim cương lớn nhất mà anh từng thấy. "Tôi không thể lấy nó được," người thanh niên nói. "Nó có ý nghĩa rất lớn đối với ông."
"Và bây giờ nó lại rất có nghĩa đối với anh," George trả lời. "Tôi đã có những kỷ niệm của tôi. Đó là tất cả những gì tôi cần."
George thò tay vào hộp tiếp tục lôi ra: Một chiếc máy bay, một chiếc xe hơi và một chiếc xe tải xuất hiện tiếp theo. Chúng là những đồ chơi mà các công ty dầu mỏ đã để lại cho ông để bán. "Đây là những món quà ý nghĩa cho cậu con trai bé nhỏ của anh."
Người thanh niên trẻ bắt đầu khóc lần nữa khi anh ta trả lại 150 đô la mà George đã đưa cho anh trước đó.
"Và đây là tất cả những gì anh dự định phải mua đêm Giáng sinh phải không?", George nói. "Bây giờ thì hãy mang quà về nhà và sum họp với gia đình của anh đi."
Người thanh niên quay lại với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của mình. "Tôi sẽ đến đây vào buổi sáng mai để làm việc, nếu ông nhận tôi."
"Không. Quán đóng cửa vào ngày Giáng sinh," George nói. "Nhưng ngày hôm sau nữa thì được."
George nhìn xung quanh và thấy người lạ mặt mà ông nghĩ đã đi rồi. "Ông từ đâu đến thế? Tôi nghĩ ông đã đi rồi?"
"Tôi đã ở đây và tôi luôn ở đây," người lạ nói. "Ông nói rằng ông không ăn mừng Giáng sinh. Tại sao vậy?"
"Vâng, sau khi vợ tôi qua đời, tôi không màng đến bất cứ điều gì. Trang trí cây thông Giáng sinh ư..dường như là một sự lãng phí một cây thông tốt. Những chiếc bánh giờ đây tôi làm ra cũng không ngon như những chiếc bánh tôi đã từng làm và thưởng thức cùng với Martha. Giờ đây tôi như một người vô dụng”
Người đàn ông lạ mặt đặt tay lên vai của George. "Nhưng ông đã tạo nên điều kỳ diệu cho ngày lễ đặc biệt này rồi, George. Ông đã cho tôi ăn uống và cho tôi sưởi ấm khi tôi lạnh và đói. Người phụ nữ kia sẽ sinh đứa con trai khỏe mạnh và đứa trẻ đó sẽ trở thành một vị bác sĩ tuyệt vời. Ông đã giúp viên cảnh sát thoát chết để anh ta tiếp tục bảo vệ 19 người không bị giết bởi những kẻ khủng bố. Người thanh niên trẻ tuổi, người đã cố cướp tiền của ông sẽ làm cho ông trở thành một người đàn ông giàu có và không nhận lấy bất kỳ thứ gì cho anh ấy. "Đó là những gì ông đã làm cho mùa Giáng sinh năm nay và đó là điều mà không phải ai cũng làm được"
George sửng sốt bởi tất cả những điều người lạ này đã nói. "Làm thế nào mà ông biết tất cả điều này?" Ông hỏi.
"Tin tôi đi, George. Tôi nhìn thấu bên trong mọi sự việc. Và khi thời khắc của ông đã hòan thành, ông sẽ được về bên Martha một lần nữa."
Người lạ đi tới cửa. "Thứ lỗi cho tôi, George, tôi phải đi ngay bây giờ. Tôi phải về nhà, nơi sẽ có một lễ kỷ niệm lớn theo kế hoạch."
George nhìn theo chiếc áo khoác da cũ và chiếc quần bị rách mà người lạ đang mặc dần biến thành một chiếc áo choàng trắng. Một ánh sáng màu vàng bắt đầu tỏa sáng khắp căn phòng.
"Ông thấy đấy, George ... hôm nay là ngày sinh nhật của tôi. Chúc mừng Giáng Sinh."
George quỳ xuống và trả lời: "Chúc mừng Sinh Nhật Chúa Giê Su"
Mùa Giáng Sinh 2015
Chuyển ngữ Trần Tiêu Thúy Trung
Các bài khác
:: CHỨNG NHÂN CHO NIỀM TIN
:: NỢ XẤU VÀ NỢ TỐT
:: ĐỜI SỐNG MỚI TRONG CHRIST
:: NIỀM TIN KHÔNG QUYẾT ĐỊNH BẰNG LỜI NÓI
:: HI VỌNG NƠI CHÚA
|